(minh họa: Ngọc Diệp)
Thì báo chí đưa tin nhan nhản đó. Nào là đầy tớ này biệt thự “khủng” hai ba cái, đầy tớ kia trộm vào nhà cuỗm mấy tỉ ngon ơ. Có đầy tớ tiền nhiều đến nỗi nhà không còn chỗ cất phải mang đến chưng ở hộc bàn, ngăn tủ phòng làm việc…
- Cậu hay chữ giải thích giùm mình từ "đầy tớ" với.
- Đầy tớ là người đi ở cho chủ.
- Ấy là ngày xưa, bây giờ cơ!
- Thì là ôsin.
- Không phải!
- Ủa, thế là sao?
- Ý tớ muốn nói là đầy tớ dân ấy.
- A! Quan chức chứ gì?
- Đúng thế.
- Họ cũng là đầy tớ, nhưng không phải đi ở cho chủ mà là phụng sự chủ, chủ ở đây là dân.
- Điều đó thì tớ biết. Cụ Hồ cũng đã từng nói: Cán bộ là công bộc, là đầy tớ dân…
- Biết rồi sao còn hỏi. Cậu đúng là… hết chuyện.
- Tớ hỏi vì thấy hai chữ “đầy tớ” bây giờ thay đổi nhiều quá! Làm đầy tớ ngày nay sướng, sướng lắm, có khi hơn cả vua chúa chứ chẳng chơi.
- Thế thì tốt chứ sao! Đầy tớ mà như thế thì ông chủ chắc phải gấp vạn lần!
- Dưng mà không phải thế. Ông chủ vẫn còn cực lắm!
- Ủa, sao lại có chuyện ngược đời vậy?
- Cậu không thấy báo chí đưa tin nhan nhản đó à. Nào là đầy tớ này biệt thự “khủng” hai ba cái, đầy tớ kia trộm vào nhà cuỗm mấy tỉ ngon ơ. Có đầy tớ tiền nhiều đến nỗi nhà không còn chỗ cất phải mang đến chưng ở hộc bàn, ngăn tủ phòng làm việc nơi cơ quan.
- Ừ nhỉ. Hôm rồi lại thấy có ông đầy tớ giật giải… á quân chơi golf nữa chớ. Thật vinh hạnh quá!
- Thấy đầy tớ sung sướng, giỏi giang thực lòng tớ cũng mừng. Nhưng mà vẫn buồn lắm!
- Buồn là buồn thế nào?
- Đầy tớ cao sang là vậy thế mà các ông chủ thì vẫn quanh năm suốt tháng ngụp lặn trong cuộc mưu sinh, lo miếng cơm manh áo hàng ngày đã bở cả hơi tai, nói chi đến chuyện chơi golf, chơi bóng….
- Thôi thì đành phận. Ông chủ sung sướng nhiều rồi bây giờ nhường cho đầy tớ, có sao đâu! Cứ “chiết ní” như bà cụ Tứ của ông nhà văn Kim Lân mà sống: “Chẳng ai giàu ba họ, chẳng ai khó ba đời”.
- Cậu nói phải, nghĩ thế cho đời nó nhẹ tênh, nhẩy?
- Thì vưỡn!